MÙA BÃO LŨ…
Nguyễn Thị Ngọc Giang – Gv tổ Văn
Lũ về, lụt lên, thủy triều dậy sóng…
Làng em ở bên sông nước lũ cũng cuốn trôi
Trạm anh ở dưới chân đồi, núi cũng đang tâm vùi lấp
Mẹ thiên nhiên suốt một đời bao dung khó nhọc
Cũng chẳng thể ôm che hết thảy phận người
Nuốt nước mắt vào trong vì nỗi đau nghẹn ứ em ơi
Khi tận mắt thấy người thân chấp chới giữa dòng nước lũ
Quặn thắt mà bất lực khi kêu trời không thấu
Lạnh lẽo tử biệt sinh li giữa chốn thời bình
Quê mình vốn đã nghèo khó mưu sinh
Hạt mồ hôi rơi trên gió Lào cát bỏng
Chưa kịp khô cong đã ướt đẫm lũ về
Gánh khoai sắn mạ chẳng kịp cao kê
Đàn lợn sau nhà loay hoay giữa rào, giữa giậu
Con nước lớn chẳng kể người hay là tro là trấu
Biết bấu víu vào đâu khi thân phận bọt bèo…
Đêm lạnh lắm, ba mở mái nhà làm chỗ đứng cheo leo
Chú vịn lan can đợi chờ tiếng ghe chèo cứu hộ
Thương bà con quê mình cả một đời còng lưng mà vẫn quắt queo nghèo đói
Bao gia sản tan hoang thành bọt sóng cả rồi
Đêm nay,
mạ lại trở mình không ngủ
Khi nghe tin đài báo dập dồn
Hết lũ chưa qua, bão xa lại rập rình trước ngõ
Mái nhà tranh úng nước biết sao giờ?
Chỉ biết gói tấm lòng trong hơi ấm những bàn tay
Ta đan vào nhau để gồng mình chống giữ
Đợi chờ lũ qua chúng mình cùng làm lại
Vá những vết thương trên đất đá lẫn phận người
Vì cuộc sống vẫn phải tiếp tục thôi
Dằn lại những âu lo để trồng thêm hi vọng
Bởi dân miền Trung mình luôn quật cường sống
Thương….
20.10. 2020